Có những nỗi sợ mơ hồ nào đeo bám bạn từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành ?

 

Có những nỗi sợ mơ hồ nào đeo bám bạn từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành ?



_________

1. Hồi bé, tôi thường xuyên để đèn sáng đi ngủ. Bởi tôi biết khi tắt đèn đồng nghĩa với việc không có ánh sáng bảo vệ. Khi đó, những thứ trong góc phòng đang nhìn chằm chằm tôi có thể lao ra bất cứ lúc nào. Lớn lên, cảm giác đấy không còn khiến tôi cảm thấy đáng sợ nhưng việc để đèn đã thành một thói quen khó bỏ.
2. Nhớ hồi nhỏ, được nghe bà kể. Khi ta ngủ say, những linh hồn sẽ dựa vào hướng của đầu dép để xác định phương hướng. Nếu hướng dép là giường của mình, những linh hồn đó sẽ lên giường ngủ cùng bạn. Điều này đã ám ảnh tôi suốt cả một thời gian dài. Mãi đến sau này, mỗi lúc lên giường tôi đều cố gắng quan sát xem có chiếc dép nào chỉ vào giường của mình hay không. Tôi thực sự không muốn ngủ cùng một linh hồn nào đó. Nghĩ thôi đã lạnh sống lưng!
3. Mỗi khi thức giấc, tôi đều cố gắng mở mắt thật chậm. Lúc đó, lỡ như có thứ gì trong phòng tôi thì nó sẽ có thời gian để trốn đi. Tưởng tượng nếu tôi đột nhiên mở mắt, sự tồn tại của nó bị phát hiện, không biết liệu tôi có sống được qua ngày mai…
4. Những lúc đứng trước gương, tôi luôn cố để ý bản thân mình trong đó, tôi sợ mỗi lúc tôi nhắm mắt hoặc nhìn sang hướng khác, hình ảnh phản chiếu trong gương sẽ không còn là chính bản thân tôi.
5. Nhiều lúc tôi bị ám ảnh bởi một ý nghĩ. Nếu như tôi mở cánh cửa đang đóng kia ra, liệu bên ngoài có phải chính căn phòng mà tôi đang đứng hay không? Nếu tôi kẹt giữa không gian lặp đi lặp lại như này, sự tồn tại của tôi có được mọi người biết đến nữa hay không? Cuộc sống cô độc ngày ngày quanh đi quẩn lại trong một căn phòng. Thật chẳng dễ chịu chút nào.
6. Tôi rất sợ ở nhà một mình, nói chính xác hơn là sợ cái tủ quần áo trong nhà của tôi. Có một điều gì đó luôn hiện hữu trong đầu mỗi khi mẹ tôi đi vắng, cảm giác cái tủ đó có thể chứa những thứ to lớn hơn tôi rất nhiều. Chúng có thể bước ra bất cứ khi nào và…
7. Ngày xưa, đã bao giờ bạn nhìn xuống gầm giường và linh cảm rằng cũng có một thứ gì đó đang nhìn lại bạn. Đáng sợ hơn, cảm giác nó luôn chờ chực ở đó, mỗi lúc đi ngủ nó có thể bò ra và nhìn chằm chằm vào bạn cho đến khi trời sáng.

Bạn đã bao giờ thử dứt bỏ cảm giác sợ hãi trong lòng mình ?

Không có quá nhiều cách để khắc phục được những cảm giác khó chịu này bởi chúng không phải những thứ ngày một ngày hai có thể quên được.Chúng xuất phát từ những nỗi bất an, những ám ảnh về cái mà chúng ta tiếp xúc hằng ngày, qua phim ảnh, những lời nói của người lớn hay đơn giản qua trí tưởng tượng của chính mình. Đa phần, khi lớn lên những cảm giác đó sẽ tự động biến mất nhưng cũng có một số ngoại lệ, những người do quá sợ hãi hay những cảm giác đó mang lại ấn tượng quá sâu đậm, khi lớn lên vẫn không thể nào xoa dịu, chúng sẽ trở thành một cái bóng, đi theo họ suốt cả một đời, mang lại những nỗi ám ảnh không thể nào quên.

Bạn có từng nghĩ đến việc chia sẻ nỗi sợ của mình với người khác ?

Việc chia sẻ với người khác không giúp bạn xoá đi cảm giác sợ hãi. Nhưng ít ra, việc đó sẽ giúp bạn cảm thấy an tâm hơn. Khi nghe những lời giải thích hay động viên và an ủi, sâu trong thâm tâm chúng ta sẽ có thứ để dựa vào, để tự trấn an bản thân rằng điều đó không thể xảy ra.

Comments

Popular Posts